Phong thái của bạn có thể quyết định mọi cách cư xử với bạn: Luôn có vẻ tầm thường thô thiển, rốt cuộc bạn sẽ bị người khác xem thường. Bởi vì một vị vua tôn trọng chính mình và khiến cho người khác cũng tôn trọng ông ta. Khi cư xử vương giả và tin vào quyền lực của mình, bạn khiến mọi người nghĩ rằng số của bạn là phải đội vương miện.
Vi phạm nguyên tắc
Tháng 7 năm 1830, cách mạng nổ ra ở Paris và vua Charles X phải thoái vị. Một ủy ban đặc biệt gồm các thẩm quyền cấp cao hợp lại để chọn ra người kế vị và người được lựa chọn là Louis Philippe, công tước vùng Orleans.
Ngay từ đầu, rõ ràng Louis Philippe sẽ không như những ông vua trước kia, không chỉ vì ông xuất thên từ một nhánh khác của hoàng tộc hoặc vì ông không kế vị ngai vàng: Ông được một tay ủy ban trao vương miện và việc này khiến nhiều người đặt lại vấn đề chính thống.
Louis Philippe khác với các tiên vương ở chỗ ông không thích lễ nghi và cân đai áo mão. Ông có nhiều bạn trong chốn ngân hàng hơn là ở giới quý tộc, và ông cũng không tạo ra những phép tắc hoàng gia mới như Napoleon từng làm, mà lại giảm thiểu tầm quan trọng của vương vị để thoải mái hơn khi hòa nhập với các doanh nhân và giới trung lưu. Bởi vậy khi nghĩ về Louis Philippe, mọi người không liên tưởng đến vương miện và vương trượng, mà nghĩ đến cái nón xám và cây dù, những vật dụng thường dùng khi ông dạo phố Paris, như thể một tay trưởng giả đang bách bộ.
Khi mời James Rothschild đến cung điện, Louis Philippe đối xử ngang hàng với tay đại tài phiệt này. Và không như bất kỳ những vị vua nào trước đó, Louis Philippe không chỉ nói chuyện làm ăn với Rothschild mà thật ra ông nói rặt mỗi chủ đề đó.
Triều đại của ‘vua trưởng giả’ càng ê lết, nhân dân càng coi thường ông. Giới quý tộc không thể chịu được hình ảnh một vị vua không vương giả và chỉ vài năm sau họ chống lại ông. Trong khi đó giai cấp ngày càng đông những người nghèo, kể cả bôn cực đoan từng tống khứ Charles X lại không hài lòng với một lãnh đạo vua không ra vua, mà cũng không phải là người của đông đảo quần chúng. Còn giới chủ ngân hàng sớm nhận ra rằng chính họ mới là thành phần điều khiển đất nước, chứ không phải là vua, vì vậy họ ngày càng xem thường ông.
Cuối cùng những nổi loạn của thợ thuyền xuất hiện trở lại và Louis Philippe mạnh tay đàn áp họ. Nhưng ông mạnh tay như thế để bảo vệ cái gì? Không phải bảo vệ chế độ quân chủ mà ông không thiết tha, cũng không bảo vệ nền cộng hòa dân chủ mà vương quyền của ông chống lại. Hình như điều mà ông thực sự bảo vệ lại là của cài tài sản của chính ông và của bọn chủ ngân hàng – vốn không thể động viên được lòng trung thành của quần chúng.