”Tự ti không có nghĩa là bản thân không có lòng tự tin, cần phải khắc phục tự ti, nuôi dưỡng tự tin trong quá trình không ngừng phấn đấu gian khổ, cuối cùng sẽ đạt được thành công huy hoàng.”
Ngạn ngữ
Chớp flash của sự tự ti
Tự ti, về mặt tâm lý học là để chỉ những trải nghiệm cảm xúc sản sinh khi đánh giá thấp bản thân mình trong lúc so sánh với những người xung quanh, là một loại trầm cảm trong tâm lý học. Nhà tâm lý học lừng danh thế giới Adelaide cho rằng, người người đều có cảm giác tự ti, chỉ là ở những mức độ không giống nhau mà thôi, hơn nữa tất cả hành vi của con người đều xuất phát từ việc khắc phục và vượt qua tự ti.
Lisa là một học sinh đến từ tiểu bang Arkansas của Mỹ, cũng là người duy nhất ở vùng cô sinh sống được vinh dự nhận vào Đại học Harvard. Trước khi cô chuẩn bị đến Harvard học tập, mọi người quanh vùng đều tự hào vì Lisa được nhận vào học tại trường Harvard danh tiếng, chính cô cũng thấy vô cùng hạnh phúc vì có một cơ hội tốt như vậy. Thế nhưng, vui mừng của Lisa còn chưa qua, thì cô đã lại bắt đầu cảm thấy càng ngày càng nhiều khó khăn. Những ngày ở Harvard của Lisa vô cùng gian khổ, lên lớp thì không hiểu bài, nói chuyện thì lại là giọng địa phương, có nhiều điều mọi người ai ai cũng biết thì cô lại không biết, có những điều cô biết thì mọi người lại cảm thấy rất buồn cười.
Cô bắt đầu thấy hối hận vì đã đến Harvard học tập. Lisa không hiểu tại sao mình lại phải đến tận Harvard để rồi gánh chịu tủi nhục thế này, cùng với đó là nỗi nhớ những ngày tháng sống tại quê nhà càng trỗi dậy mạnh mẽ hơn. Hồi trước ở nhà, không ai dám coi thường cô cả. Lisa cảm thấy vô cùng cô đơn, cảm thấy mình là người tự ti nhất cái trường Harvard này. Tất thảy những việc này đã không qua mắt được thầy giáo phụ trách của Lisa, ông không ngừng khích lệ, cổ vũ tinh thần cho cô và còn phân tích cho cô nhiều điều. Em đã gia nhập vào một ”thế kỷ mới”, nhưng em cứ vương vấn không nỡ để ”thế kỷ cũ” trôi qua. Đối với muôn vàn thách thức trong cuộc sống mới, em không những không tìm cách để thích nghi mà trái lại, còn thu mình lại một góc, sợ sệt ngồi nhìn những thử thách đó, than vãn rằng bản thân vô dụng và bất hạnh. Em trở nên vô cảm trước một thành tựu huy hoàng mà mình vừa làm được, đó là trúng tuyển vào trường Harvard này, trong mắt em giờ chỉ găm lại toàn những khó khăn trở ngại trước mắt, không còn tự tin để tạo nên một thành công huy hoàng thứ hai; em đã quen làm con lạc đà to giữa bầy cừu nhỏ mà không cam tâm làm một chú cừu nhỏ ở giữa bầy lạc đà to. Em chỉ vì xuất thân từ một vùng quê nhỏ, nói chuyện đặc giọng địa phương, làm những chuyện ngốc nghếch mà đã vội nhận định rằng mọi người xung quanh đang khinh thường em, ghét bỏ em, nhưng em không hề biết nghĩ rằng, chính vì sự tự ti của em mới là nguyên nhân làm mọi người xung quanh không thể tiếp cận em, giúp đỡ em. Em tỏ ra rất tầm thường, học hành cũng tầm thường không có gì nổi trội, điều này đã phá vỡ hoàn toàn điểm cân bằng tâm lý bao năm của em. Em oán thán rằng việc đến Harvard là một sai lầm, nhưng em đã quên rằng, nhiều năm trước, chính ước mơ được đến đây học đã cổ vũ tinh thần học tập phấn đấu của em như thế nào. Em tuy đã đánh bại nhiều đối thủ cạnh tranh để được theo học ở Harvard, nhưng khi khó khăn trước mắt thì lại để thua chính sự hạ thấp giá trị của bản thân. Em chỉ toàn oán trách người khác, chỉ biết đến bản thân mình. Chẳng trách mà em lại có cảm giác tự ti với Harvard đến thế.