Đó là Quản lý không phải Điều hành

Ganh đua với một người gương mẫu và lạc quan là một việc tốt. Học hỏi từ những ông chủ lớn cũng rất hữu hiệu. hãy luôn khát khao, học hỏi, tiến bộ và trưởng thành. Nhưng cũng cần phải biết vị trí của mình. Đừng quá huênh hoang vì những đóng góp của bạn. Đừng cố trở thành một ai đó không phải là bạn. Hãy luôn khiêm nhường.

Những ông chủ vĩ đại sẽ uốn nắn nên những ông chủ vĩ đại khác. Ông chủ tương lai này đã học được tính khiêm nhường từ người thầy của mình.

Người này làm việc cùng ông chủ trong ba ngày: đến thăm khách hàng, nhà phân phối và công ty quảng cáo. Họ diễn thuyết trước đám đông, đi chào hàng, lắng nghe khách hàng và xem xét những ý tưởng sáng tạo. Vị tổng giám đốc già cho phụ tá của mình tham gia vào tất cả các hoạt động này. Chàng trai trẻ được thoải mái đưa ra các ý kiến, quan điểm và ngay phút chốc dồn hết tâm huyết thiết lập một chiến lược sáng tạo quảng cáo cho một nhà hàng Pháp do những người Mỹ làm chủ. Người quản lý trẻ nhắc lại các dữ liệu, những điều quan sát được và các ý tưởng logic cho người viết quảng cáo và giám đốc phụ trách quảng cáo của chi nhánh.

Sau một tiếng đồng hồ lái xe từ chi nhánh về văn phòng và sau 20 phút xem xét lại các cuộc gặp gỡ, tổng giám đốc công ty và một chuyên gia trong ngành hỏi chàng trai trẻ tuổi đầy triển vọng một câu hỏi.

“Steve,” vị tổng giám đốc kỳ cựu hỏi, “Anh có tham vọng không?”

“Thưa có,” ứng viên thật thà đáp.

“Anh có chịu được những lời chỉ trích dù nhỏ không?”

“Tôi có thể.”

“Vậy thì Steve, phải gọi anh là quản lý, chứ không phải người điều hành.”

Steve thật sự cảm thấy xấu hổ, nhục nhã. Anh ngay lập tức hiểu thông điệp của người cố vấn dày dạn kinh nghiệm. Steve đã quá khoe khoang, cố tìm cách gây ấn tượng với mọi người bằng việc sử dụng từ “người quản lý” thay vì cụm từ đơn giản “người điều hành”. Steve cũng hiểu rằng thậm chí ngay cả khi anh phát âm chính xác thì vẫn là người không thích hợp.

Nhưng sau đó, phản ứng của Steve lại hết sức bộc trực: “Tôi cảm thấy mình như một tên ngốc. Thật không thể tin nổi tôi lại phạm phải một sai lầm nghiêm trọng như vậy.”

Thiếp theo, ông chủ hỏi một câu hỏi khác: ‘Anh có muốn tôi cho anh vài lời khuyên không?”

‘Vâng,” Steve trả lời hơi ngập ngừng.

‘Được, vậy thì hãy bắt đầu bằng đôi chân của anh.”

Và trong khoảng thời gian còn lại của chuyến đi, cũng như trong cả phần đời còn lại, người cố vấn đã dạy cho Steve về cách ăn mặc, cách lên kế hoạch, cách đối phó với nạn “diễn trò” của các tập đoàn và cách cư xử với mọi người bằng phong thái đàng hoàng và đáng kính nể.

Từ đó, Steve không bao giờ tìm cách gây ấn tượng với người khác bằng cách sử dụng tin tức nội bộ, biệt ngữ hay các kiểu giả tạo khác. Giờ đây, khi nói “người quản lý”, Steve phát âm rất tự nhiên và luôn ghi nhớ những hồi ức về chuyến đi ngày hôm đó.

Đừng cố trở thành một ai đó không phải là bạn. Hãy luôn khiêm nhường.

Viết một bình luận

error: Content is protected !!